Những lúc cô đơn, hãy nghĩ đến “her”!

“Her” là một trong những bộ phim hay nhất nói về nỗi cô đơn. Những lúc bạn có cùng tâm trạng, hãy nghĩ đến bộ phim này để có tâm hồn cùng đồng điệu với nhân vật trữ tình nhé!

Nhắc đến nỗi cô đơn không thể bỏ qua Her, tác phẩm trữ tình ngọt ngào và lãng đãng của Spike Jonze. Thế giới của Her rất có thể sẽ là tương lai của chúng ta sau này, khi công nghệ đã trở nên cực kì hiện đại – và lẽ dĩ nhiên, con người trở nên phụ thuộc khá nhiều vào sự hiện đại ấy.

Bộ phim  xoay quanh một  người viết thư – 1 hệ điều hành máy tính mà anh đã trò chuyện. Nhân vật trữ tình có tên là Theodore. Nỗi buồn của chàng IT càng tăng lên kể từ ngày anh ly dị vợ. Đến nay, những ký ức về mối quan hệ vợ chồng vẫn cứ hiện hữu trong tâm trí anh như một hoài niệm day dứt khôn nguôi.

Cô đơn trong tình yêu

Anh đã sử dụng hệ điều hành này như một cách để khuây khỏa nỗi buồn của mình sau những ngày tháng vắng bóng vợ cũ Catherina. Mỗi lá thư thuê anh viết chan chứa bao tình cảm dạt dào, thấu hiểu với người vợ cũ. Phải chăng sự thấu hiểu quá mức trong tình yêu khiến anh chẳng thể giữ nổi người mà anh yêu thương nhất và đã cưới làm vợ.

Đạo diễn bộ phim Spike Jonze không đi quá sâu vào câu chuyện giữa anh với vợ cũ, nhưng những cảnh lồng ghép trong suốt chiều dài phim về quá khứ hạnh phúc của hai người, những khoảnh khắc tột cùng của yêu đương đủ khiến người xem biết rằng họ đã từng hạnh phúc đến thế nào, và hiểu được vì sao Theodore hụt hẫng đến như vậy khi vuột mất đi tình yêu mà mình đã từng kì vọng gìn giữ.

Chắc hẳn bạn đã từng là “cả thế giới” của ai đó

Theodore u sầu, buồn bã, tìm đến thế giới ảo trong những đêm mất ngủ, cho đến khi gặp Samantha – cái tên ngẫu nhiên mà hệ điều hành OS chọn lựa. Ban đầu đó chỉ là một giọng nữ với trí thông minh được cấy vào nhằm giao tiếp với chủ sở hữu của nó như một người bạn. Nhưng càng ngày, nhân vật ảo trong hệ điều hành này càng hoàn thiện mình, hiểu biết hơn, cảm xúc hơn, độc lập hơn, cá tính hơn, không khác gì một con người thực ngoài việc thiếu một cơ thể thực.

Ảo mà thật, cô trở thành một người bạn như thế. Vì cô thực sự chia sẻ với Theodore về mọi điều trong cuộc sống. Hai người vui vẻ chuyện trò, quan tâm nhau từng giây từng phút như những cặp đôi đang yêu và lẽ dĩ nhiên họ đã yêu nhau tự lúc nào không hay.

Gần gũi về mặt tinh thần sẽ dẫn đến khát khao gần gũi về mặt thể xác như những con người bình thường, dù Samantha không hề tồn tại. Mối quan hệ của họ quá kỳ lạ! Sự kỳ lạ được đưa đẩy đến mức đỉnh điểm cũng chính là lúc ranh giới giữa thực và ảo bị xóa nhòa.

Đáng chú ý, chính khi anh cảm thấy con tim mình thực sự đập trở lại, thực sự rung động lại, nồng nhiệt hơn với cuộc đời thì cũng là lúc anh bước vào bi kịch hụt hẫng vô vọng. Dẫu ranh giới ấy bị mờ nhạt thì bản chất vẫn không thể thay đổi: thực vẫn là thực và ảo vẫn là ảo. Đời sống thực sao mà xa vời!

 Liệu tình yêu ấy có thể đi đến đâu – khi Samantha vẫn chỉ là một hệ điều hành không hơn không kém? Và tình yêu ấy vụn vỡ đến thế nào, khi Theodore nhận ra Samantha đang nói chuyện cùng lúc với 600 con người, rất có thể là 1 trong những chàng trai mà anh vô tình gặp trên đường – cũng đang lầm bầm với chiếc máy trên tay mà cười một mình. Tình yêu sẽ là gì, khi ta không phải là duy nhất với người ta yêu? Sự cô đơn, vì thế cũng được đẩy đến tận cùng. Khoảnh khắc hạnh phúc nhất, cũng lại chính là bắt đầu của những nỗi đau.

Dẫu sao, tình yêu trên đời này vẫn luôn tồn tại và tỏa sáng có chăng là chỉ thay đổi người yêu. Đừng mãi nhấn chìm trong nỗi cô đơn. Hãy cứ mở lòng, đến một lúc nào đó, có một bàn tay đủ ấm, đủ rộng nắm lấy bàn tay thì hãy cứ tiếp bước. Bạn nhất định sẽ được hạnh phúc. Bộ phim thực sự ý nghĩa, nhất là dành cho những sinh viên suốt ngày than ế như IT hay y dược, Cao Đẳng Y Dược,…